LÝ ÔNG TRỌNG

Ngày xưa, ở làng Chèm có một người họ Lý khỏe mạnh lạ thường. Đặc biệt, thân thể của anh ta cao đến hai trượng sáu thước. Vì thế, đi đâu ai cũng kinh sợ và gọi anh là Ông Trọng. Bấy giờ, khúc sông Cái ở gần làng Chèm có một con rắn rất lớn không biết từ bao giờ. Con vật thỉnh thoảng bắt một người hoặc súc vật tắm ở bến. Một hôm, người mẹ của Ông Trọng đi múc nước thì bị rắn tha đi mất. Chàng vô cùng đau đớn, quyết tâm diệt trừ ác thú. Chàng đắp đê chắn ngang khúc sông đó lại rồi cày cục tát cạn hết cả nước. Khi đáy sông đã khô kiệt, chàng xuống nắm cổ con rắn lôi lên. Tự tay Ông Trọng phanh thây con rắn làm lễ tế mẹ. Chàng khóc rất thảm thiết, rồi sau đó cũng một mình chàng ăn hết cả thịt con rắn.

Hồi đó, nhà vua cần dùng nhiều phu để xây dựng các công trình và cung điện, trong số đó có Lý Ông Trọng. Số phận của những người bị bắt đi phu thật là thảm thương. Chàng bị bọn lính tráng quất roi vào người khi chúng dẫn đi làm việc. Chàng kêu lên:

– Tài trai như ta phải chịu nhục như thế này ư?

Nói đoạn, chàng bỏ trốn. Chàng đi rất xa, vừa học chữ vừa làm việc để nuôi sống bản thân. Nhưng chẳng bao lâu, trong một cuộc ẩu đả, chàng đã phạm tội giết chết kẻ địch. Người ta giải chàng về kinh để nhà vua phán xử. Vua thấy thân hình chàng mạnh mẽ như hộ pháp thì không nỡ xử tử, bèn ra lệnh tha chết cho chàng và cho làm thị vệ, dần dần vua quý mến sức khỏe của chàng, cho hầu bên mình. Hồi đó, nhà vua phải thần phục hoàng đế nước Tần. Tiếng tăm của Lý Ông Trọng không ngờ lan truyền sang phương Bắc, vì vậy ít lâu sau đó, hoàng đế nước Tần sai sứ sang đòi nộp Lý Ông Trọng làm cống vật. Nhà vua không thể từ chối, bất đắc dĩ phải để chàng về tay kẻ khác.

Nhận được Lý Ông Trọng, vua Tần rất vui mừng và phong chàng làm Tư lệ hiệu úy, sai đi dẹp giặc. Cuối cùng, vua cho chàng làm trấn thủ xứ Lâm Thao. Từ lâu, người Hung Nô vẫn xâm phạm vào bờ cõi nước Tần. Khi quan quân tiến đánh thì họ rút lui, còn quan quân rút lui thì họ lại xông lên. Luôn năm này qua năm khác, tình hình không hề lắng xuống. Họ làm quân lính nước Tần rất cực khổ. Nhưng khi người Hung Nô vừa thấy mặt Lý Ông Trọng thì cho rằng đó là một vị thần linh giáng hạ. Họ khiếp sợ đến nỗi, hễ thấy bóng dáng chàng ở đâu là ở đó không đánh mà tự nhiên phải rút lui. Vì vậy, sau mấy năm liền, ở một dải biên thùy, người Hung Nô không dám quấy nhiễu. Vua Tần càng kính trọng chàng, phong tước và gả con gái cho chàng. Sau đó, Lý Ông Trọng xin phép hoàng đế nước Tần cho trở về quê hương. Chàng rất sung sướng khi gặp lại bà con làng xóm. Nhưng ít lâu sau, khi thấy Ông Trọng vắng mặt, người Hung Nô lại rủ nhau vào cướp bóc vùng biên giới. Hoàng đế nước Tần lo lắng, lập tức sai sứ sang đòi chàng trở lại trấn thủ Lâm Thao.

Nhưng lần này chàng không muốn đi nữa. Chàng thà sống khổ cực nhưng được ở quê nhà còn hơn là làm quan cho nước Tần. Bà con làng nước có người khuyến khích chàng hãy ra đi để trọn công danh, nhưng Lý Ông Trọng cương quyết không đi. Vua Tần tuyên triệu nhưng không được toan cất quân sang hỏi tội. Thấy vậy, nhà vua hoảng sợ đành phải cho sứ sang nói dối rằng chàng không may đã bị bệnh tả mà chết. Vua Tần nghe nói không tin, phái một viên cận thần sang khám. Người ta đã dùng nhiều cách để đánh lừa sứ giả phương Bắc. Khi đào mộ và mở nắp quan tài lên, sứ giả cũng không ngờ rằng trong các lớp vải liệm chỉ là một cái xác bằng gỗ. Nhưng sau khi sứ giả về tâu trình, vua Tần vẫn không tin, lại sai sứ sang đòi phải đưa hài cốt của Ông Trọng sang làm chứng. Thực sự là khó xử. Không đi cũng dở mà đi cũng dở; đằng nào cũng khó thoát tội “khi quân”. Cùng quẫn, chàng phải tự đâm cổ hy sinh để yên việc nước.

Hoàng đế nước Tần thấy hài cốt Lý Ông Trọng mới tin là thực. Nhưng còn việc đánh dẹp Hung Nô, nếu không có Ông Trọng thì thật là rắc rối. Cuối cùng, vua Tần gọi tất cả thợ đúc đến, mở kho đồng ra, sai đúc một cái tượng của Ông Trọng. Tượng làm rỗng, có cơ chế điều khiển tay chân. Tượng đúc xong, vua sai đặt ở trước cửa Tư mã tại Hàm Dương. Rồi vua sai người chui vào bụng tượng, vặn máy cho tay chân cử động y như người thật. Người Hung Nô nghe sứ giả trở về kể chuyện, tưởng đó là Ông Trọng đang sống, từ đó lại thần phục như trước.

Người ta còn nói rằng, từ lúc Ông Trọng bắt rắn tế mẹ, một khúc sông từ làng Chèm về Đại La, nòi giống rắn không bao giờ dám đến đó trú ngụ nữa.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *