Hổ bị thỏ chơi một vố mất mặt, nên thề từ nay không đội trời chung với thỏ.
Một hôm, hổ đi chơi và gặp thỏ đang trèo cây ăn mật ong. Hổ đứng đón dưới gốc cây, trừng mắt bảo thỏ:
– Mày đừng có hòng chạy nữa nhé! Tao tìm mày lâu lắm rồi. Muốn tốt thì xuống đây nộp mạng!
Thỏ bèn nghĩ ra kế hoãn binh:
– Ông làm ơn cho tôi đánh một hồi trống rồi tôi sẽ xuống để ông bắt tội.
– Được, hổ trả lời.
Thỏ giơ tay giả làm điệu bộ đánh trống liên hồi vào tổ ong. Lúc này, tiếng ong bay vù vù, văng vẳng phát ra âm thanh làm hổ tưởng là tiếng trống thật. Thích thú, hổ bảo thỏ:
– Mày cho tao đánh với!
– Ông đánh cũng được thôi – thỏ đáp – nhưng ông mà đánh thì tôi sẽ điếc tai tổn cả đầu óc mất. Vậy ông làm ơn để tôi đi thật xa đã, khi nào không nghe tiếng hú của tôi nữa thì hãy đánh.
Thế là hổ quên mất việc trị tội thỏ, để cho thỏ nhảy xuống chạy trốn. Khi không còn nghe tiếng hú, hổ mới trèo lên cây, đánh mạnh vào tổ ong. Tổ ong vỡ ra, cả bầy ong xông tới đốt cho hổ tối mặt mũi. Hổ kinh hoàng sảy chân rơi xuống đất, đau đớn cả người. Nhưng ong vẫn không tha, hổ chạy đến đâu, chúng đuổi theo đến đó, đốt cho mặt sưng húp mới chịu thôi. Hổ biết mình mắc mưu thỏ, giận bầm gan tím ruột.
Hôm khác, hổ tình cờ gặp lại thỏ đang đứng bên bụi tre. Hổ chặn đường hét:
– Mày đã làm ông khốn đốn bao nhiêu phen rồi? Thôi, đứng đó cho ông trị tội.
Thỏ nghĩ ra được một kế khác, nói:
– Ông hãy cho tôi gảy một khúc đàn cho ông nghe đã rồi tôi sẽ để ông bắt tội. Tôi không dám trốn đâu mà ông lo.
Hổ bằng lòng. Thỏ liền nhảy lên bụi tre giả như đang gảy đàn. Thực ra, khi gió thổi hai cây tre sắp cọ vào nhau thì nó rút chân ra, lúc hai cây tre rời nhau thì nó đút chân vào. Tiếng tre cót két làm vui tai hổ, cho nên hổ lại bảo thỏ:
– Mày để cho tao gảy một lúc chơi.
Thỏ nói:
– Ông cứ gảy tùy thích, nhưng chơi cho khéo kẻo hỏng mất đàn của tôi đi!
– Mày dạy tao cách gảy thế nào đã.
– Tay ông to quá đánh hỏng đàn mất. Vậy ông hãy cứ đánh bằng đuôi thì tốt hơn. Đây này! Lúc nào hai cây tre rời nhau thì ông cho đuôi vào giữa, thế là nó bật thành tiếng nghe rất thú vị. Nhưng ông hãy chờ cho tôi đi xa đây đã.
Nói rồi, thỏ nhảy xuống, ba chân bốn cẳng chạy mất. Còn hổ làm đúng như lời thỏ, bị tre nghiến đứt mất một khúc đuôi. Hổ đau đớn không thể nói hết, gầm rống vang trời, trông bộ dạng rất thiểu não. Hắn quyết bắt cho được thỏ xé xác ra mới hả dạ.
Bẵng đi một thời gian, hổ lại gặp thỏ. Nhưng lần này thỏ vô ý sa vào một cái hố sâu không thể lên được. Thấy hổ, thỏ vội gọi:
– Trời ơi! Ông chưa biết à? Mau lên, không thì nguy khốn đến nơi rồi!
Hổ nghe nói thế, cuống lên hỏi lại thỏ:
– Thế nào? Nói mau!
– Ông ơi – thỏ đáp – ông có thấy gió thổi ào ào, cây cối rung chuyển đó không, đó là dấu hiệu trời sắp sập rồi, chỉ còn một cách nhảy xuống đây mới có thể thoát được mà thôi!
– Thật thế à? Cho tao xuống với nhé!
– Ông xuống ngay đi! Ở lại trên đó thì chết bẹp xác. Thế là hổ không suy nghĩ gì thêm, nhảy ngay xuống hố sâu, trong lòng lo ngay ngáy không còn nghĩ đến chuyện trị tội thỏ nữa.
Thấy vậy, thỏ tìm cách chọc hổ chơi. Nó bèn dùng tay cù vào nách hổ. Hổ không chịu được, mắng:
– Yên. Mày nghịch như quỷ ấy! Nếu còn như thế nữa tao sẽ không đánh mày mà quẳng mày lên trên kia, cho trời sập đè bẹp xác.
Thỏ chỉ yên lặng được một lúc rồi lại lẻn tới cù hổ. Tức mình, hổ nắm lấy hai chân thỏ vứt lên miệng hố. Thỏ đắc mưu, chạy một mạch vào làng báo cho mấy ông thợ săn biết. Lập tức, họ mang cung tên giáo mác đến hố giết chết hổ, quảy về xẻ thịt.