Làng Đào Đặng thuộc tỉnh Hưng Yên xưa kia có một thôn, trong thôn có nhiều cô gái xinh đẹp và hát hay, hầu hết đều làm nghề ả đào. Vào thời điểm đó, giặc Minh sang xâm lược nước ta. Sau mấy năm tiến hành chiến tranh, chúng đã đặt đồn quân khắp nơi. Riêng thôn ấy cũng có một đồn lớn. Đồn rất kiên cố, xây bên một cái ngòi. Đây là một vùng đầm lầy muỗi rất nhiều, mà quân Minh thì rất sợ muỗi. Theo thói quen, chúng bắt dân nộp vải và mỗi người phải may một cái túi kín, có miệng túi được thắt lại bằng dây rút. Tối đến, toán quân trong đồn mỗi người chui vào túi của mình, chỉ để một kẻ thức bên ngoài thắt dây túi khi chúng đi ngủ và cởi dây khi chúng tỉnh dậy. Quân Minh đi đến đâu chó gà vắng mặt đến đấy. Chúng tha hồ cướp bóc và chém giết. Chúng bắt đàn bà và con gái vào đồn để hầu hạ và làm món đồ chơi cho chúng. Trong thôn bấy giờ có một người ả đào nhan sắc rất đẹp. Nàng hát hay, múa khéo và nổi tiếng trong một vùng. Khi quân Minh vừa đến, chúng đã bắt được nàng. Chúng rất thích nàng và thường bắt nàng hát để mua vui. Nàng khéo léo chiều chuộng, dần dần chiếm được lòng tin của giặc. Mãi về sau, chúng giao cho nàng công việc thắt miệng túi cho chúng, lúc nào dậy thì nhờ nàng cởi ra. Bấy giờ, do nạn giặc Minh, những trai tráng trong thôn đều đã bỏ trốn hết, chỉ còn lại bảy người. Một hôm, nàng bàn với họ mưu kế giết giặc. Nàng sẽ tìm cách làm cho họ lọt vào đồn, rồi khi chúng ngủ say trong túi, nàng sẽ khiêng ra ném xuống ngòi để chúng chết trôi ra sông Cái, tiêu mất. Từ hôm ấy, nàng và mấy người làng cứ theo cách đó, đêm nào cũng giết được một số giặc. Họ làm cho quân giặc đóng ở đồn chết dần chết mòn mà chúng vẫn không hay biết gì. Lâu ngày, mấy tên tướng chỉ huy thấy quân mình hao hụt nên chúng phải đắp bên cạnh đồn một cái đấu để đếm quân. Từ khi có cái đấu, chúng mới biết quân mình ngày một vơi đi. Chúng nghi ngờ có quỷ thần ám hại nên đã dời đồn đi một nơi khác. Nhờ vậy, người dân vùng ấy đã thoát nạn.